Chuyện một tuần qua (22-29.07.2024) | IgenTeaの日記

IgenTeaの日記

This is my diary, my stories and my journey to a better me...

Hề hề~ Thứ bảy đến, thứ bảy đến!! 

 

Mình lại chui vô góc nhỏ này và kể chuyện tuần qua đây! *húp trà sụp sụp*お茶チュー


Hôm nay mẹ mình vô đây í! 指差し Nên là thấy cũng "ukie ukie". Mặc dù mình mong là khi mẹ ở đây cùng hai chị em thì mỗi khi đi làm về, mở cửa ra sẽ thấy cảnh gia đình đang chờ cơm sẵn rồi, nhưng mà chắc chỉ một hai hôm nữa thôi là mình sẽ phải xuống dưới sảnh chung cư kiếm mẹ về quá! ゲラゲラ Tại vì chỗ mình ở là một khu chung cư rộng và có rất nhiều cô dì trạc tuổi mẹ mình thường xuyên xuống sảnh sinh hoạt chung mỗi sáng lẫn mỗi tối, đương nhiên trẻ con cũng đông luôn (còn tầm tuổi mình người ta đi làm hết), nên mình nghĩ với mẹ mình thì khu này sẽ vui đấy! ゲラゲラゲラゲラゲラゲラ Mà ấy, mình cũng muốn kể là đợt này mẹ Huy mới về đây được hơn tuần rồi, buổi tối Huy toàn đưa mình về bên nhà Huy ăn tối ấy, được bác gái nấu sẵn và để phần cơm chờ tụi mình. Có những hôm hai đứa tăng ca về cực trễ luôn, bác gái đang trong phòng nằm nghỉ vẫn đi ra liền để hâm nóng đồ ăn và pha nước cam cho.  Làm mình nhớ lại những hôm không có phụ huynh ở đây, tan làm về tới nhà mình rồi hai đứa mới bắt đầu nấu ăn, vừa mệt vừa trễ, thế nên có các mẹ ở nhà nấu cơm sẵn cho như vậy thực sự đối với mình đây là một điều siêu ấm áp và đáng trân trọng ấy!!!  Cảm ơn bác gái~~~ Và mình mong giờ có mẹ mình ở đây rồi thì cũng có thể mang lại cảm giác ấm áp đó cho Huy như cách gia đình cậu ấy đối đãi mình.

 

Nhân tiện, đổi chủ đề, hôm qua mình ngủ dậy thấy thành phố chìm trong sương sớm như này đây! Ảo diệu lắm, mà cũng đẹp nữa. 飛び出すハート

 

 

Cảm giác ở nơi đô thị lớn có thể thấy được khung cảnh như thành phố vùng cao khiến mình thấy vừa lạ vừa thích thú. Mặc dù khi đó mình cũng tự hỏi đó là sương hay lại khói bụi ngưng tụ đây nhỉ, tại vì tới tầm 8 - 9 giờ nắng khá mạnh rồi nhưng ngoài cửa vẫn còn mờ đục. 

 

 

Mà thế nào cũng được! Cơ bản lúc đó mình thấy thế là đẹp. 

 

Chuyển qua nói về nhà cửa chút thì dạo này trộm vía thấy cây cối cũng tốt tốt. Mình có cây trầu bà cánh én mới mua, em nó phát triển cũng nhanh nên mình quyết định cắm trụ cho ẻm bám, tại cũng nhờ một lần lướt Instagram thấy người ta so sánh cây trồng để rủ và cây bám trụ, thì cây bám trụ trông lá to hơn rất nhiều, mọi người bảo là nhờ bám trụ mà rễ được phát triển, có thể lấy nước và dinh dưỡng từ nhiều chỗ hơn nên cây mới lớn vậy, còn để rủ thì dây lá tuy vươn dài nhưng chỉ có một bộ rễ ở gốc ra sức hút chất nuôi cây thôi, thành ra cây bị còi. Hy vọng với cái trụ này thì cây trầu bà cánh én của mình sẽ càng khoẻ hơn.

 

 

Mà hay cái là, chỉ sau mấy hôm tưới nước vào trụ thì phía dưới trụ mọc ra mấy cây cỏ lạ lạ. ゲラゲラ Mà nhìn cũng xinh!

 

 

Nói đến mầm cây thì, trong bể terrarium của mình cũng đang nảy lên những mầm rau má hương đấy. 歩く "Đế chế" rau má hương đã từng có một thời huy hoàng như này trong chiếc bể kính nhỏ của mình, nhưng sau đó nó lụi tàn dần dần, thay thế vào đó là sự phát triển của những loài cây khác.

 

 

 

下差し下差し下差し

Đợt này mình để cây ngoài bậu cửa sổ nhiều nắng nên Mecardonia phát triển dữ dội.

 

 

Mà mình nhận thấy nắng gắt quá thì không tốt cho những cây khác trong bể vì chúng vốn quen với ánh sáng dịu hơn nên mình tách Mecardonia ra chậu riêng và chuyển bể cây vào trong phòng, vẫn đảm bảo đủ sáng nhưng không bị hứng nắng trực tiếp. Thế là đất giữ được ẩm lâu hơn và các mầm rau má hương bắt đầu nhú lên. ウシシ Chắc chẳng mấy chốc nữa mà chúng sẽ lại phủ kín cái bể đó nhỉ!

 

 

Mau mau lớn nhanh lớn khoẻ nha mấy bạn! ほんわか

 

Kể thêm chuyện khác. Có lần lướt Pinterest coi trang trí nhà cửa thì mình thấy một bức ảnh chụp lọ thuỷ tinh bên trong đựng đầy những phiếu vé, gọi là Memory Jar:

 

 

Mình thấy hay quá đi! Thế là bây giờ đang bắt đầu trữ chai lọ thuỷ tinh để làm hũ đựng giấy các loại giấy note. 

 

 

Một lọ chứa những điều ước nè, lọ chứa những niềm vui này, lọ chứa vật phẩm nhỏ mình lụm nhặt được làm kỷ niệm này,... Và mình đang nghĩ có nên thêm một lọ chứa cả những nỗi buồn không nhỉ? Có thi thoảng mình sẽ viết thư gửi cho bản thân trong tương lai gần qua trang web FutureMe, kể về những khó khăn khi ấy của mình và muốn chờ xem xem ở thời điểm mình nhận được thư (thường là các cột mốc một tháng sau, ba tháng sau hoặc một năm sau, tuỳ vào mức độ nghiêm trọng của sự việc) liệu những điều đó có được giải quyết chưa, và mình đã vượt qua như nào ấy. Vâng, và tất cả thì mình đều vượt qua được. Việc nhận được lá thư từ quá khứ như vậy khiến mình cảm thấy rằng, à thì ra điều mà ngày ấy với mình quá sức kinh khủng thì giờ chỉ là "muỗi", rằng mình đã lớn mạnh thế nào. Vậy nên, có lẽ thêm một lọ chứa đựng những nỗi buồn cũng được đấy nhỉ! 

 

Nói đến nỗi buồn thì cũng muốn viết ra thêm chuyện này. おねだり

 

Hôm qua vô tình nghe được ở công ty có một bạn đồng nghiệp than về một vị khách hàng, bạn đó nói với giọng khó chịu rằng ông khách là người "ba-ke", khiến vài người trong văn phòng nghe được liền nhao nhao vì tưởng bạn nói "ba que", nhưng hoá ra là đọc trại đi của từ "Bắc Kỳ". Một bạn khác liền nói "tụi tui thường gọi là Parky hơn" (từ này dạo gần đây trên mạng xã hội mình cũng hay gặp nên biết). Và khi từ "ba ke" đó được hiểu ra, bạn ấy liền cười nói rằng bạn ấy đã cố nói lái đi rồi.

 

Mình đã làm ở công ty hơn hai năm, và hiện tại là người Bắc duy nhất tại văn phòng. Đây là lần đầu tiên mình nghe từ "Bắc Kỳ" (lại cùng tông giọng mỉa mai như vậy) trong môi trường công sở nên thực sự khi đó cũng sốc lắm chứ, kiểu "ối chà chết thật, hoá ra bạn ấy vốn có sự khó chịu với người Bắc hả?". Mình không biết mức độ định kiến của những đồng nghiệp kia với người Bắc là như thế nào, cũng chưa rõ vị khách kia và những người Bắc khác trong trải nghiệm của bạn đã hành xử ra sao khiến bạn phải dùng cả vùng miền ra để định danh vị ấy như vậy, nên mình không biết phải phản ứng sao. Mà nói đi cũng phải nói lại, bản thân mình vốn là một đứa nhạy cảm, nên cũng rất có thể việc mình thấy chút tổn thương từ cách nói của bạn ấy là do tự mình nghĩ quá thôi chứ không hẳn người ta có ý miệt thị toàn bộ người Bắc.

 

Dẫu vậy thì, làm việc ở đây một thời gian rồi, mình hiểu công ty đã làm việc với đủ tệp khách hàng từ trong nước ra ngoài nước, có thiếu gì khách hàng với những yêu cầu oái oăm khiến tụi mình phải nhăn mặt khi làm việc chung đâu, nhưng chưa bao giờ, trong quan sát chủ quan của mình, gốc gác vùng miền bị đem ra để mô tả khách hàng cả. Sự việc hôm qua khiến mình cảm thấy bất ngờ về người đồng nghiệp đó và cũng có chút lạc lõng, thậm chí là lo sợ rằng không biết trong toàn bộ thời gian qua, mình có lỡ làm điều khi khiến bạn ấy (và tất cả những người tiếp xúc mình  càng ác cảm với người gốc gác miền Bắc như mình không nhỉ, liệu mình có vô tình làm xấu cộng đồng nơi mình xuất thân hay không đây. Ừm, vế sau là điều khiến mình sợ nhất ấy. 泣くうさぎ

 

Về cơ bản mình và bạn ấy không thân thiết, nên rất khó để nói chuyện sâu. Tự dưng mình thấy bị sợ tiếp xúc với bạn ấy ghê, sợ gây thêm ác cảm cho bạn.  Sau chuyện này, mình cũng muốn tự nhắc bản thân càng phải chú ý và thận trọng trong cách ứng xử và lời nói hơn nữa, để tránh trường hợp giả định là sau này có ai đó tiếp xúc với mình xong thì đánh giá "dân Bắc Kỳ" này nọ. Nhắc thêm cả bản thân, nhất định sẽ không vô tình đánh đồng cả tập thể chỉ vì một cá nhân nào đó không tốt.  Hiện tại mình chỉ bị rén trước người đồng nghiệp kia thôi (không ác cảm hay ghét gì bạn, mà chỉ là cảm giác sợ mình gây phiền người ta thôi ấy), còn ở công ty, mình biết mình vẫn còn những người bạn đáng yêu khác mà.

 

 

Hôm nay viết tới đây thôi.

Mình đưa mẹ đi mua đồ xíu đã.


Thả chiếc ảnh nhắc nhở bản thân không ngừng cố gắng để trở nên tốt hơn và hiện thực hoá những ước mơ.

 

 

Cậu nhìn đi Tea nè, căn phòng này, từng cuốn sách, từng món đồ, dáng vẻ này trong này, đều chính là những điều cậu từng khao khát bản thân đạt được. Ở thời điểm hiện tại cậu cũng đang có những mong đợi cho tương lai, nên là, cứ tiến lên thôi. Tớ hiểu đôi lúc cậu sẽ thấy buồn, thấy tự ti, bất công và lo sợ mình vô tình gây điều không vui cho người khác, nhưng đó là những trải nghiệm thường khó tránh trên hành trình trưởng thành ấy, bất cứ ai cũng có định kiến của riêng họ và cậu không cần thiết phải sống hộ để thay đổi điều đó cho ai cả. Just be yourself, just be kind.