Lễ cưới chị Thái Anh & other little cute things | IgenTeaの日記

IgenTeaの日記

This is my diary, my stories and my journey to a better me...

LỄ CƯỚI CỦA CHỊ THÁI ANH x QUỐC KỲ

Ngày 07.01.2024 là lễ cưới của chị Thái Anh và Quốc Kỳ, mình cùng Huy và một số bạn bè chung công ty đã đến tham dự. ウシシ拍手

 

 

Lời chúc của mọi người trong công ty gửi tới chị Thái Anh:

 

 

Mà, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy chị Thái Anh trang điểm á, xinh cực kỳ luônnnnnn!!!!!!!!!!!!! チュー飛び出すハート Mà tiếc cái là trong tiệc tụi mình không có thói quen dùng điện thoại chụp ảnh nên hiện giờ chưa có hình riêng chụp với cô dâu để đăng lên. 絶望 Haha... Nhưng mà vẫn được anh Kei chụp cho vài bức kỷ niệm này:

 

 

Chưa có ảnh chụp với cô dâu thì mình vẽ thôi!! 爆  笑 Đây cũng là món quà cưới nho nhỏ mình gửi tới chị Thái Anh và bạn Kỳ.

 

 

Kể ra, tầm này năm ngoái mình cũng vẽ tranh cưới mừng cho chị Thư, năm nay thì tới chị Thái Anh, mở màn đầu năm bằng những tin vui như vậy thật là thích mà!! ニコニコ

 

 

Tiện đây, mình cũng muốn kể một vài những con người và những chuyện nho nhỏ đáng yêu khác mà mình gặp. 歩く

 

CẬU BÉ PHỤC VỤ

Dưới công ty mình là một tiệm cà phê. Kiểu chia sẻ mặt bằng vầy đó, bên dưới quán nước, bên trên văn phòng.

 

 

Thì khoảng tuần trước, mình và một số bạn khác và cả sếp Kei hẹn nhau đi thăm Trân (Trân cũng là đồng nghiệp của tụi mình và lúc đó đang nằm viện điều trị ung thư). Do chờ xe của sếp tới, lại không có chìa khoá vào văn phòng nên mình ngồi dưới quán đợi và có gọi một ly nước. Mà quán dưới làm nước lâu lắm, tới khi món nước mình yêu cầu ra, chưa kịp uống, thì anh Kei cũng vừa mới tới, để tranh thủ thời gian thì mình đi luôn và bạn nhân viên có nói sẽ giữ lại ly nước cho mình. Tới khi thăm Trân về lại thì đã quá trưa, mình thấy Nghi trên văn phòng làm job freelance thì tính xuống lấy ly đó lên cho Nghi uống luôn. Nhưng chuyện là bạn nam nhân viên chế nước và cất hộ mình đã tan ca và đi học mất tiêu, nhân viên khác tìm thử thì không thấy ly nước mình gọi đâu cả. Thế là mình cũng thôi không yêu cầu ly mới nữa, tại dù gì người ta cũng pha rồi, mình không uống được là việc của mình. Nhưng mà để nói thì cảm giác lúc đấy cũng hơi "ba chấm", kiểu không hiểu sao lại thành ra thế và cũng thất vọng vì đã lỡ nói sẽ mang nước lên cho Nghi.

 

Mấy ngày sau lúc mình đang trong văn phòng thì đột nhiên cậu nhóc phục vụ đó gõ cửa vô và đưa tận tay mình một ly nước mới đúng cái mình yêu cầu lần trước. Cậu nhóc bảo tìm mình mấy bữa mà không thấy, hôm nay mới gặp nên gửi lại.

 

驚きびっくりマークびっくりマークびっくりマーク

 

Trời ơiiiiiii! Bất ngờ nha!!! Thoáng chốc có chút xấu hổ với tâm trạng có phần hơi khó chịu của mình lần trước đối với quán dưới. Cả Rey và Én - những người cùng chứng kiến chuyện lần trước với mình cũng bất ngờ theo luôn. Vốn tiền đã trả và nước đã pha, cậu nhóc ấy không cần thiết phải làm lại ly khác cho mình. Vậy mà... Mình thực sự rất cảm kích việc làm đó của cậu nhóc đấy! ニコニコ

 

Tương tự...

 

 

NHỮNG BÉ THỰC TẬP

Cuối năm ngoái công ty mình nhận hai bé thực tập vô. Đó là học trò của anh Kei, tới mùa thực tập nên công ty tạo điều kiện cho hai em hoàn thành môn.

 

Hai bé đó ngồi đối diện mình. Có một lần lúc đang dọn đồ đi về, trong số hai em ấy đã chạm vào ổ cắm làm máy mình bị tắt nguồn đột ngột khi đang làm file. Mình hoảng vì lo file vẽ chưa lưu, lúc đó cũng không biết sao máy đột nhiên tắt nguồn nên hỏi có ai đụng vô dây điện không, thì hai em ấy thừa nhận vừa chạm phải. Tình huống lúc đó thật sự rất khó xử.

 

Mình ra cắm lại nguồn điện rồi bật máy lên kiểm tra. Cũng may là phần mềm có chế độ tự động lưu trữ nên file vẽ của mình không bị ảnh hưởng gì. Chỉ là, trong suốt khoảng thời gian đó, hai em ấy đứng trân tại chỗ, không nói gì, chỉ mãi tới khi mình kiểm tra file xong mới hỏi mình "có làm sao không chị?". Sau khi mình xác nhận là không sao thì hai em ấy ra về. Mình thú thực là lúc đó bị khó hiểu với thái độ của hai em ấy, tại sao gần ra trường rồi mà cách phản ứng lại vụng về như vậy. Mình nghĩ là dù vô tình thì mình cũng mong nhận được một lời xin lỗi đàng hoàng, nhưng buổi hôm đó thì không hề nhận được câu xin lỗi hay sự quan tâm nào khác từ hai em ấy.

 

Mà rồi chuyện cũng qua, vì hai bé thực tập cũng ít lên công ty và file vẽ của mình cũng chẳng bị sao, nên mình không còn bận tâm lắm. Cho đến tuần sau đó khi gặp lại, thì cuối buổi trước khi ra về, một em tiến tới đưa cho mình hai bịch snack và nói đây là quà xin lỗi. Em ấy nói do lần trước hoảng quá nên không biết phải ứng xử sao. Thì ra là vậy đấy!! ニコニコ Tâm lý hoang mang quá đến nỗi đơ ra thì mình cũng hiểu được, nên có thể thông cảm cho mấy đứa nhóc.

 

 

SHIN

Tuy sống cùng thành phố, nhưng do lịch đi làm khác nhau nên mãi cuối năm ngoái tụi mình mới gặp được sau rất nhiều lần lỡ hẹn. Tiếc nhất chắc là lần mình và Shin cùng ở Hà Nội mà đều dính việc riêng. Lần này, kể về Shin là vì năng lượng tích cực mà cổ mang đến cho mình vẫn còn dư âm từ bữa gặp tới giờ. よだれ

 

Kiểu mỗi lần gặp Shin, mình đều cảm thấy Shin như cục pin tràn đầy năng lượng và còn có thể tiếp thêm năng lượng cho người khác vậy đó. Bữa qua nhà mình, Shin ngồi học tiếng Nhật tới một giờ sáng, có thời gian còn đi học thêm karate và mới lập một fanpage về tuyển thủ bóng chày mà cổ yêu thích. Shin nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng những trải nghiệm lại rất phong phú, sâu sắc. Và có lẽ vì tụi mình xưng hô "cô - tôi", cách gọi từ hồi còn làm việc chung trong fandom, nên cảm giác về khoảng cách tuổi tác cũng không có. Hôm đó, Shin cho mình nhiều lời khuyên về chuyện tình cảm nghe rất dễ tiếp nhận nha. ほんわか


Trên góc làm việc của mình cũng mới gắn lên ghi chú về câu nói của Shin mà mình rất tâm đắc trong thời điểm hiện tại.

 

 

Vì gần đây mình hay bận tâm chuyện quá khứ quá, trong khi biết rõ mình của thời điểm đó vốn không đủ tâm sức để thay đổi được gì, kể cả có quay ngược thời gian thì lựa chọn của ngày ấy vẫn là hợp lý nhất không thể khác được. NHƯNG MÌNH VẪN DẰN VẶT. Đúng lúc Shin gặp chuyện cũng tương tự mình, làm cổ đột nhiên tiêu cực. Shin nhắn kể với mình, bộc lộ hết sự tự ti của bản thân ra, xong rồi lại tự nhủ: "Không thay đổi được gì. :)) Không được tiêu cực!", rồi nói mình cổ sẽ đi làm việc này việc kia để tiếp tục nâng cấp bản thân. Mình nghe vậy thì như được truyền thêm động lực, nên dùng câu nói đó của Shin để gợi mình nhớ lại câu chuyện này.

 

Thì đúng rồi! Chuyện đã qua có thay đổi được gì đâu. Bước tiếp và bước vững hơn trước kia thôi. Ngày ngày tạo ra những trải nghiệm tích cực cho bản thân, chứ nằm một chỗ u buồn mãi thì cũng chỉ chuốc thêm những dằn vặt mới mà thôi! 物申す Yeahhhhhhhh!! 筋肉ニコニコ

 

À, hôm qua Shin gửi mình một món quà năm mới ấy!! 立ち上がるスター

 

 

Đó là một chiếc túi bự và siêu chất lượng, in dòng chữ "SỰ THẬT CHỈ CÓ MỘT" (vì Shin là quản trị viên của page Conan Vietnam FC mà). ラブラブラブ

 

 

Thật là một người bạn đầy nhiệt huyết mà! Thật vui vì quen biết Shin. ほんわか Nhìn Shin như vậy thật có động lực muốn tạo nhiều thứ hay ho để chia sẻ cùng bạn bè ghê!!

 

Mình nhất định cũng có thể như vậy! 筋肉ウシシ

 

 

CHUYỆN XÂY DỰNG TÌNH CẢM

Vừa rồi, mình với Huy cãi nhau (thực ra chỉ có mình là khó chịu trước). Thì như mọi lần, mỗi khi cãi nhau mình luôn nghĩ tới kịch bản tệ nhất, vì cho rằng có khi nào mình và cậu ấy không hợp nhau, tách ra sớm có khi bớt đau khổ này nọ, biết đâu Huy sẽ tìm được người hợp với cậu ấy hơn. Thế nhưng rồi Huy đã nhắn cho mình, nói rằng "anh thấy chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa anh với em". Đột nhiên lúc đó mình kiểu, ủa kìa, trong khi góc nhìn của mình vô cùng tiêu cực, thì Huy cố gắng coi nó là chuyện khó tránh trong khi yêu nhau và chấp nhận nó như một phần của tình yêu, và đúng là nhờ những lần cãi nhau xong rồi cùng nói rõ chứ không giữ im lặng chịu đựng mà tụi mình hiểu nhau hơn. Trộm vía tới giờ chưa có lần nào giận nhau quá một ngày.

 

Sau đó vài ngày, lướt lướt mạng xã hội thì mình bắt gặp một bài viết với chủ đề là "vấn đề lớn nhất của việc hẹn hò thời hiện đại?". Một vài bình luận mà mình chú ý đến là:

 

"Quá nhiều người sợ phải cam kết và nỗ lực chung..."

"Mọi người trở nên quá quen với sự thoả mãn ngay lập tức."

"Con người ta mong đợi sự hoàn hảo hơn là học cách cải thiện mối quan hệ."

"Tệ hơn nữa là họ mong đợi sự hoàn hảo từ người khác nhưng chính bản thân lại không mang đến được sự hoàn hảo."

"Mấy cái kỳ vọng kiểu bị ảo ma canada."

 

Mình có thể thấy bản thân trong những bình luận trên. Sau khi bố mẹ li dị và đời sống tinh thần của mẹ mình ngày càng cải thiện, mình bắt đầu hình thành nên một suy nghĩ rằng có lẽ trong một số trường hợp, chia tay thực sự là điều tốt nhất cho cả hai. Mình cũng sợ cam kết, sợ lựa chọn sai người, sợ bị tổn thương, sợ phải thất vọng, sợ khổ, sợ đủ thứ! Thời buổi mà mạng xã hội phát triển, cơ hội kết nối với người mới cũng dễ hơn khiến con người ta có nhiều lựa chọn hơn, và một thời mình đã từng mơ tưởng rằng đâu đó ngoài kia có một người thực sự hoàn hảo dành cho mình, một người vừa vặn khớp với tính cách mình, chịu đựng được mình, làm mọi thứ vì mình và luôn luôn nghĩ đến mình. Nhưng khi quen Huy thì mình vỡ mộng nhiều! ゲラゲラ (Tình yêu đời thực khác phim ảnh ghê á!!)

 

Mình phải chỉ cho Huy rằng khi chở bạn gái thì đầu tiên phải gạt gác chân xe máy xuống cho bạn gái bước lên, đổi lại đi đường mình luôn ôm bạn ấy không rời. Mình nói với Huy về cảm giác sợ bị lạc và bị bỏ rơi, nên khi đi đường mình muốn cậu ấy đi ngang bằng với mình, nắm lấy tay mình, chứ đừng đi trước. Mình cũng nói, rằng ngôn ngữ tình yêu mà mình có thể hiểu được là lời nói đi song song với hành động, mình thích những điều lãng mạn. Và đặc biệt, mình thà cùng bạn ấy cãi nhau banh chành trong giới hạn (ý là cãi thì vẫn tôn trọng nhau, không dùng lời lẽ xúc phạm đối phương) còn hơn là im lặng. Mình không chịu được sự im lặng và mình cũng không thể cố hiểu Huy đang cảm thấy gì, mình cần bạn ấy nói cho mình biết.

 

Mẹ Huy trong một lần mình qua nhà chơi đã chia sẻ với mình là bác với bác trai cũng có lúc giận nhau cả tuần, khi ấy thì đã kết hôn rồi, giận thì không nói chuyện, mà thế thì khó chịu lắm. Từ sau đó bác gái không giận bằng cách đó nữa, gì thì gì cũng phải nói chuyện, rồi mỗi người nhịn nhau một ít, còn yêu là còn nhịn được. Bác gái nói rằng, chẳng ai là hoàn hảo cả, bản thân cũng không hoàn hảo, phải nói ra để cùng người kia sửa đổi và làm cho nhau tốt hơn. Mình nghe xong thấy rất hợp tình hợp lý.

 

Xét lại thì từ khi quen Huy, mình nghĩ rằng bản thân mình đã trưởng thành lên nhiều (nhưng mà hình như cũng trở nên nhõng nhẽo nhiều hơn ấy chứ! ネガティブ). Huy cũng dần dần trở thành một người bạn trai vô cùng lãng mạn và hiểu ý bạn gái, một phần khác của Huy hồi tụi mình mới quen là Huy không giỏi diễn đạt cảm xúc và suy nghĩ thì giờ đã cải thiện được rồi. Bữa cãi nhau xong cậu ấy cũng có thể thổ lộ với mình rằng chuyện mình giận khiến cậu ấy khó xử ra sao, bức bối thế nào, cậu ấy muốn làm này làm nọ để mình nguôi giận mà không biết có nên không hay như vậy càng khiến mình khó chịu hơn. Nói chung là nghe xong thấy cũng thương, cũng đáng yêu, cũng hiểu bạn trai hơn, đồng thời cũng khiến mình thấy có lỗi vì khi đó thay vì nghĩ giải pháp mang tính giảng hoà, mình chỉ đâm đầu vô hướng giải quyết tệ nhất.

 

Mình sau đó cũng nói rõ với Huy, bởi vì mình vốn quen với việc sống một mình rồi, hầu hết mọi chuyện mình đều có thể tự giải quyết một mình và còn biết cách tự chăm sóc tốt cho bản thân, mình không cần một người vệ sĩ, một anh trai hay bố trẻ chăm lo bảo vệ mình, nên việc mình chọn ở cùng Huy trong mối quan hệ này là vì mình tin cậu ấy yêu mình và mình cũng thực sự yêu cậu ấy, muốn có cậu ấy đồng hành cùng mình trên hành trình khám phá tình yêu cũng như khám phá bản thân.

 

Bản thân mình, có lẽ cũng nên tự nhủ rằng sẽ từ bỏ dần lối suy nghĩ hở chút là muốn bỏ chạy. Mình, muốn học cách xây dựng một mối quan hệ, học cách chấp nhận sự không hoàn hảo của người khác cũng như của chính mình và từ đó cùng nhau cải thiện. チョキ Chúng ta ai cũng là những đứa trẻ đang chập chững học cách sống, cách yêu, cách làm người tử tế cả mà! "Học nhóm" hai người thế này, kể ra cũng hiệu quả phết!! 歩く歩く Nhỉ?!